As for Truong Chi, the pitiful young man had already fallen in love with this beautiful noble girl whom he had just met. He knew his position in life, that he was poor and ugly, and that she would never care about him. Depressed, Truong Chi became sick and died. His corpse separated and wove back together to become a small translucent globe that shone like a gem. Someone happened to see this strange globe in Truong Chi’s boat and took it to the market to sell. It just so happened by fate that My Nuong saw the globe one day when she went to the market. She asked about the story behind this strange object. When she found out the connection between the globe and the flute player from her past, My Nuong bought the globe and took it home. She asked a gem-cutter to make a teacup from the globe. When the crystal teacup was finished, she brought it home and poured tea into it. Strangely, at the bottom of the cup was a sparkling image of the shadow of a person—sitting and playing a flute, with the familiar melodious, fast and slow sound of the flute of long ago resounded. My Nuong suddenly remembered a former love and was moved to tears. When her teardrops fell into the teacup, both the cup and the silhouette of the flute player disappeared.
Khối Tình Trương Chi
Tình Yêu Và Ảo Tưởng
Người ta thường nói: “Tình yêu bắt đầu từ đôi mắt, để rồi nhanh chóng vào con tim.” Trong câu chuyện dưới đây, tình yêu của một cô gái mới lớn bắt đầu từ đôi tai của mình. Cô nghe tiếng sáo huyễn hoặc của một chàng trai nghèo từ xa vẳng lại từ ngày này qua ngày nọ và tình yêu của cô đã chớm nở trong lòng. Từ đó, cô vẽ nên chân dung của chàng trai mà cô hằng yêu mến trong trí tưởng tượng của mình. Chuyện gì sẽ xảy ra khi cô giáp mặt với người yêu trong mộng của mình lần đầu tiên?
Xưa thật là xưa, có nàng thiếu nữ xinh đẹp tên gọi Mỵ Nương, là con của một vị quan goá vợ. Tư dinh của vị quan nằm kế bên một dòng sông êm đềm. Ngày ngày, Mỵ Nương thơ thẩn trong ngôi nhà rộng lớn nhưng cô quạnh, lúc thì thêu thùa, đánh đàn, lúc thì vẽ tranh, đọc sách. Mỗi khi chiều xuống, từ dưới sông lại vẳng lên tiếng sáo của một ai đó, khi trầm, khi bổng. Tiếng sáo nghe huyền hoặc, có khi vui tươi, có khi ai oán. Không biết tự lúc nào, Mỵ Nương đã say mê tiếng sáo. Rồi nàng mường tượng ra người thổi sáo là một chàng thanh niên xinh đẹp, văn võ song toàn. Nàng có biết đâu thực ra tiếng sáo ấy là của Trương Chi, một chàng trai nghèo khổ làm nghề chài lưới, tướng mạo xấu xí, gầy gò.
Bỗng một hôm, tiếng sáo ngưng bặt. Rồi chiều lại qua chiều, tiếng sáo không còn vẳng lên từ phía dòng sông nữa. Mỵ Nương khắc khoải đợi chờ. Một thời gian ngắn sau đó, khi đã hoàn toàn tuyệt vọng, thấy rằng tiếng sáo sẽ không bao giờ còn vang lên nữa, Mỵ Nương ngã bệnh nặng. Vị quan mời không biết bao nhiêu thầy thuốc giỏi trong vùng đến khám bệnh cho con gái nhưng không ai biết nàng mắc bệnh gì. Mãi về sau mới có một vị danh y đến bắt mạch cho nàng và trầm ngâm bảo:
–Ta e rằng công nương bị tâm bệnh. Chẳng hay công nương có trông chờ hay thất vọng về điều chi không?
Lúc bấy giờ Mỵ Nương mới tình thật thưa với người thầy thuốc là nàng đã bị ám ảnh về tiếng sáo của một chàng trai chưa biết mặt. Vị danh y bàn với người cha, đề nghị tìm đến chàng trai để xin chàng đến thổi sáo cho Mỵ Nương nghe, may ra bệnh có thể được chữa lành. Người cha thương con, truyền người tìm ra Trương Chi và mời chàng đến. Lúc Trương Chi đến cửa quan, vị quan vô cùng thất vọng vì thấy chàng quá xấu xí, nghèo nàn. Ông tìm cách giữ chàng lại bên ngoài cho Mỵ Nương không thấy mặt và bảo chàng chỉ thổi sáo cho nàng nghe. Khi tiếng sáo réo rắc, quen thuộc vừa vang lên từ bên ngoài, Mỵ Nương bỗng thấy người khoẻ hẳn lại và tinh thần rất đỗi phấn chấn. Nàng ngỏ ý muốn thấy được mặt chàng trai. Vị quan cố tìm mọi cách ngăn cản nhưng Mỵ Nương vẫn khăng khăng đòi gặp mặt người thổi sáo. Cuối cùng, vị quan đành để Trương Chi vào gặp Mỵ Nương. Quả nhiên, Mỵ Nương vô cùng thất vọng khi thấy người thổi lên tiếng sáo đã làm mình tương tư chỉ là một gã thanh niên tầm thường, xấu trai. Mỵ Nương để chàng trai ra về mà không chuyện trò, hỏi han gì cả. Từ khi vỡ mộng, Mỵ Nương không còn tơ tưởng gì đến người thổi sáo nữa.
Về phần Trương Chi, chàng trai tội nghiệp đã sinh lòng luyến ái cô gái quyền quý, xinh đẹp mà chàng vừa diện kiến. Chàng biết mình thân phận nghèo hèn, dung mạo xấu xí, sẽ chẳng bao giờ được nàng đoái hoài đến. Buồn rầu, Trương Chi lâm bệnh và chết. Xác chàng rã ra rồi kết lại thành một quả cầu nhỏ trong suốt và sáng như ngọc. Có người thấy quả cầu lạ trong chiếc thuyền của Trương Chi, lấy đi và mang ra chợ bán. Tình cờ, một hôm đi qua chợ, Mỵ Nương thấy được quả cầu. Nàng hỏi qua lai lịch của vật lạ. Khi biết trái cầu có liên quan đến chàng trai năm xưa thổi sáo, Mỵ Nương mua cầu đem về. Nàng nhờ thợ ngọc làm quả cầu thành một cái chén trà. Khi chén ngọc đã thành hình, Mỵ Nương đem về rót thử trà vào chén. Lạ thay, dưới đáy chén lung linh hiện ra một bóng người ngồi thổi sáo. Rồi tiếng sáo quen thuộc ngày xưa cũng vang lên, réo rắt, dặt dìu. Bất giác, Mỵ Nương nhớ lại mối tình thuở trước, chạnh lòng rơi hai hàng nước mắt. Khi những giọt lệ của Mỵ Nương rơi vào chén trà, cả chén lẫn bóng hình của người xưa đều tan biến mất.
Cultural Notes
1 The flute was a very popular wind instrument