Với dáng vẻ uy nghi, ngài đi đến chính giữa, hướng đến ngai vàng của mình, bước lên từng bậc đá, ngang qua những con sử từ bằng vàng được trạm khắc tinh xảo, rồi tựa mình vào lớp đệm nhung màu đỏ được bọc lót cầu kỳ cho ngai vàng. Cha ngài đã từng ngồi ở đấy, và các đời tổ tiên trước cha ngài cũng vậy, Tất cả các vua MacGil trước ngài. Khi đặt người xuống, MacGil cảm thấy trọng trách của bậc tiên vương trao cho mình, tất cả các thế hệ – đều dồn lên vai ngài.
Ngài dò xét các quần thần tham dự. Có Brom, vị tướng kiệt xuất và là quân sư của ngài về lĩnh vực quân sự; Kolk, chỉ huy đội quân Legion, Aberthol, người tướng già gắn bó lâu đời nhất, một học giả uyên bác và một nhà sử gia lỗi lạc, ông là vị quân sư dày dạn kinh nghiệm trải qua ba đời vua; Firth, nhà cố vấn của Ðức vua đảm đương các vấn đề đối nội, người đàn ông gầy nhẳng với mái tóc ngắn màu xám và đôi mắt trũng sâu, không ngừng đảo qua đảo lại. Firth không phải là người mà MacGil tin cậy, thậm chí ngài cũng không hiểu nổi tước hiệu của ông ta. Nhưng đời cụ ông và cha ông đã giữ một cố vấn đảm trách nội điện, vì vậy ngài giữ lại tước vị của ông ta như là thể hiện sự tôn trọng. Tiếp nữa là Owen, quan trông coi ngân khố; Bradaigh, cố vấn cho các vấn đề đối ngoại; Earnan, đảm đương việc thu thuế; Duwayn cố vấn các vấn đề về dân chúng; cuối cùng là Kelvin, người đại diện cho tầng lớp quý tộc.
Dĩ nhiên, Ðức vua có quyền lực tuyệt đối. Nhưng vương quốc của ngài là một vương quốc dân chủ, các vị tiên đế luôn lấy làm vinh dự khi cho phép các nhà quý tộc có tiếng nói trong mọi vấn đề, rồi sau đó họ truyền đạt qua người đại diện. Ðó là cán cân quyền lực mang tính lịch sử giữa quyền lực của vua và tầng lớp quý tộc. Bây giờ nó đã mang sắc thái hài hòa, nhưng ở các giai đoạn khác luôn có sự nổi dậy và sự tranh giành quyền lực giữa tầng lớp quý tộc và hoàng tộc. Ðó là sự cân bằng thái cực đầy tốt đẹp.
Khi MacGil nhìn bao quát quanh phòng ngài nhận ra vẫn còn thiếu một người: Người mà ngài muốn bàn luận nhất – Argon. Như thường lệ, thật khó đoán biết trước được thời gian và vị trí ông ta xuất hiện. MacGil chưa bao giờ thôi giận dữ về điều này, nhưng ngài không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận. Cách thức hành động của các Pháp sư thật khó mà đoán biết được. Ông ta không xuất hiện, MacGil phải làm việc khẩn trương hơn. Ngài muốn hoàn tất mọi thứ, để chuyển đến hàng núi việc khác đang chờ đợi ngài trước lễ cưới.
Nhóm quần thần ngồi đối diện ngài quanh chiếc bàn hình bán nguyệt, mỗi vị ngồi trên một chiếc ghế gỗ sồi cổ với tay vịn được chạm trổ công phu, cách nhau lần lượt mười thước.
“Muôn tâu Ðức vua, hạ thần xin phép được bắt đầu,” vị quan coi giữ ngân khố lên tiếng.
“Ngươi nói đi. Nhưng nhớ thật ngắn gọn thôi. Hôm nay ta không có nhiều thời gian.”
“Công chúa hôm nay sẽ nhận được rất nhiều lễ vật quý giá, chúng thần hi vọng điều này sẽ giúp cho công chúa có thêm phần hồi môn nhất định. Hàng nghìn người cũng đang cống nạp, dâng tặng ngài những lễ vật mang tính chất cá nhân, thêm vào đó là những tửu điếm, phòng trọ luôn chật kín người, những điều này cũng sẽ làm gia tăng ngân khố của chúng ta. Nhưng việc chuẩn bị cho sự kiện trọng đại ngày hôm này cũng sẽ làm thâm hụt một phần ngân khố hoàng gia. Thần cho rằng chúng ta nên tăng mức thuế trong dân chúng, và cả tầng lớp quý tộc. Thuế suất thu một lần sẽ giúp giảm bớt áp lực cho sự kiện trọng đại này.”
MacGil nhận thấy vẻ suy tư trên nét mặt vị cận thần này, ruột gan bồn chồn với viễn cảnh ngân khố sẽ bị cạn kiệt. Nhưng ngài chưa muốn tăng thuế thêm nữa.
“Thà ngân khố hạn hẹp mà giữ được sự trung thành của dân chúng còn hơn,” MacGil đáp lại. “Sự giàu có đến từ niềm hạnh phúc của dân chúng. Chúng ta sẽ không đánh thuế thêm nữa.”
“Nhưng thưa Ðức vua, nếu chúng ta không làm—”
“Ta đã quyết rôi. Còn gì nữa không?”
Owen khom người quay về vị trí, vẻ mặt ỉu xìu.
“Thưa Ðức vua,” Brom cất tiếng trầm mặc “Theo lệnh của ngài, chúng thần đã tập trung phần lớn lực lượng tại cung điện cho sự kiện hôm nay. Việc phô diễn sức mạnh sẽ được thể hiện một cách ấn tượng, nhưng ở những vị trí hiểm yếu của chúng ta, lực lượng sẽ bị phân tán mỏng, điều này sẽ rất nguy hiểm và gây tổn hại lớn cho chúng ta nếu bị tấn công.”
MacGil gật đầu, ngài cũng đã dự tính về điều này.
“Kẻ thù sẽ không tấn công khi được chúng ta cho họ ăn uống.”
Tất cả cùng cười vang.
“Còn tình hình từ cao nguyên Highlands?”
“Không có báo cáo về tình hình ở đó hàng tuần nay. Có lẽ lực lượng của chúng đã rút về để chuẩn bị cho lễ cưới và cũng đang sẵn sàng để thực hiện chính sách hòa bình.”
MacGil không chắc về điều này.
“Ðiều đó nghĩa hoặc là lễ cưới được sắp đặt này đã phát huy tác dụng, hoặc là chúng chờ đợi tấn công chúng ta vào dịp khác. Ngươi nghĩ sao về điều này, lão tướng?” MacGil quay sang hỏi Aberthol.
Aberthol hắng giọng, cất giọng khàn khàn: “Thưa Ðức vua, cha ngài và các bậc tiên đế trước ngài chưa bao giở tin