“Có lẽ không nhiều như ngài nghĩ,” Argon trả lời.
MacGil nhíu mắt, tự hỏi. Ðó phải chăng là một thông điệp?
Nhưng Argon không nói gì thêm.
“Trong sáu đứa con. Ta nên lựa chọn ai?” MacGil hỏi.
“Tại sao lại hỏi thần? Người đã có chọn lựa rồi mà.”
MacGil nhìn ông ta. “Nhà ngươi quả nhìn rõ tâm can ta. Ðúng vậy, ta đã có. Nhưng ta vẫn muốn biết suy nghĩ của ngươi.”
“Thần nghĩ ngài đã có sự chọn lựa sáng suốt,” Argon nói. “Nhưng ngài nên nhớ rằng: một vị vua không thể cai trị đất nước ở bên kia thế giới. Bất kể ai được lựa chọn, thì số phận cũng đã có sự chọn lựa riêng.”
“Ta sẽ sống chứ, Argon?” MacGil hỏi một cách nghiêm túc, câu hỏi ngài muốn tìm lời giải đáp kể từ khi tỉnh giấc vào đêm hôm trước bởi một cơn ác mộng khủng khiếp.
“Ðêm trước ta đã mơ thấy một con quạ,” Nhà vui nói thêm. “Nó đến và lấy mất vương miện của ta. Sau đó một con khác tha ta đi. Trên đường đi, ta thấy vương quốc của mình trải dài bên dưới. Nó đã chuyển thành một màu đen tối khi ta rời đi. Cằn cỗi. Một vùng đất hoang.”
Ðức vua nhìn Argon, mắt ngấn lệ.
“Ðó chỉ là một giấc mơ? Hay là điềm báo?”
“Những giấc mơ luôn mang cho ta cảm giác đáng sợ hơn sự thực, phải thế không thưa Ðức vua?” Argon hỏi.
MacGil chìm đắm trong nỗi suy tư.
“Nguy hiểm đến từ đâu vậy? Hãy nói ta nghe về điều này rõ hơn.”
Argon tiến lại gần nhìn sâu vào mắt ông, đầy mãnh lực. MacGil cảm thấy như thể mình đang chìm vào một cõi riêng.
Argon nghiêng người về phía trước, thì thầm
“Luôn gần hơn ngài nghĩ.”
CHƯƠNG BỐN
Thor trốn trong đống rơm ở phía sau xe ngựa, người xô lệch theo nhịp xe đi dọc con đường quê. Cậu đã đến đây đêm hôm trước và kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi một cỗ xe ngựa đi qua đủ lớn để cho cậu trốn lên mà không bị phát hiện. Ngay sau đó trời chuyển tối, và cỗ xe ngựa chạy nhịp nhàng đủ chậm để cậu bắt kịp và nhảy vào từ phía sau. Cậu hạ cánh trúng đống cỏ khô và trốn ngay trong đó. May mắn thay, người lái xe đã không phát hiện ra cậu. Thor không dám chắc là chiếc xe ngựa này đi đến Kinh thành, nhưng nó đang đi theo hướng đó, và một cỗ xe có kích thước chừng này, với những dấu hiệu này, chỉ có thể đi đến vài nơi.
Thor ở trên xe suốt đêm, cậu thức hàng giờ liền, suy nghĩ về cuộc đối đầu với quái thú Sybold. Cuộc gặp với Argon. Số phận của mình. Nhà cũ của mình. Mẹ mình. Cậu cảm thấy vũ trụ đã trả lời mình, nói về một số mệnh khác biệt dành cho cậu. Cậu nằm đó, hai tay chắp sau đầu, nhìn không chớp mắt lên bầu trời đêm qua khe rách của tấm vải. Cậu quan sát vũ trụ, thật là rực rỡ, những ngôi sao màu đỏ ở tít xa. Cậu hồ hởi. Lần đầu tiên trong cuộc đời, cậu đang thực hiện một chuyến hành trình. Không biết ở đâu, nhưng cậu đang đi. Bằng cách này hay cách khác, cậu sẽ thực hiện theo cách của mình để đến Kinh thành.
Khi Thor mở mắt ra thì trời đã sáng, ánh mặt trời tràn vào, cậu nhận ra mình đã thiếp đi. Cậu nhanh chóng ngồi dậy, nhìn xung quanh, tự trách mình đã thiếp đi. Cậu phải cảnh giác hơn, thật may mắn là cậu chưa bị phát hiện.
Cỗ xe vẫn di chuyển, nhưng không còn rung lắc nhiều nữa. Chỉ có thể là: đã đến đoạn đường đẹp hơn. Chắc hẳn họ đã đến gần thành phố. Thor nhìn xuống và thấy con đường vô cùng nhẵn mịn, không hề có đá lởm chởm hay ổ gà, đường được lát bằng những vò sò trắng mịn. Tim cậu đập nhanh hơn; họ đã đến Kinh thành.
Thor nhìn ra phía sau xe và thấy choáng ngợp. Những con phố toàn bích, rộn ràng với nhiều hoạt động. Hàng tá xe ngựa, với nhiều hình dạng và kích cỡ mang theo tất cả mọi thứ, nườm nượp trên đường. Một chiếc xe chất đầy lông thú; chiếc khác thì chất đầy thảm; lại một chiếc khác chở đầy gà. Trên đường có hàng trăm tiểu thương vội vã xuôi ngược, một số loại gia súc hàng đầu, những người khác thì đội giỏ hàng trên đầu. Bốn người đàn ông mang một bó lụa, được giữ thăng bằng trên thanh đỡ. Ở đây có vô vàn là người, tất cả đều đi về cùng một hướng.
Thor cảm nhận đây mới đúng là cuộc sống. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy nhiều người cùng một lúc, rất nhiều hàng hóa, quá nhiều thứ cùng diễn ra. Từ nhỏ tới giờ cậu chỉ sống trong một ngôi làng nhỏ bé, và lúc này đây cậu đang ở giữa trung tâm, chìm giữa biển người.
Cậu nghe thấy một tiếng động lớn, tiếng kẽo kẹt của dây xích, một tấm ván gỗ lớn được hạ xuống, mạnh đến nỗi làm rung chuyển mặt đất. Tiếp theo là một âm thanh khác, tiếng vó ngựa gõ lọc cọc trên mặt gỗ. Cậu nhìn xuống và nhận ra họ đang băng qua một cây cầu; bắc qua một con hào. Một cây cầu kéo.
Thor thò đầu ra ngoài và nhìn thấy những cột đá khổng lồ, chiếc cổng sắt nhọn phía trên. Họ đang đi qua cổng vào Kinh thành.
Ðó là chiếc cổng lớn nhất cậu từng thấy. Cậu nhìn lên tấm chông sắt nhọn, tự hỏi nếu chúng rơi xuống, chúng sẽ chẻ cậu ra làm đôi. Cậu phát hiện thấy bốn hiệp sĩ Silver của Nhà vua đang bảo vệ lối vào, trái tim bỗng đập nhanh hơn.
Họ đi qua một đường hầm đá dài, chẳng mấy chốc bầu trời lại rộng mở. Họ đang có mặt ngay trong Kinh thành.
Thor không tin nổi. Ở đây thậm chí còn nhộn nhịp hơn rất nhiều, dường như có hàng ngàn người, ở mọi hướng. Những