Cậu đếm lại lần nữa, rồi thêm lần nữa. Cậu vẫn không tin nổi một con đã biến mất.
Thor chưa từng làm mất con cừu nào, và cha cậu sẽ không bao giờ bỏ qua cho cậu nếu điều đó xảy ra. Tệ hơn nữa, cậu ghét ý nghĩ một con cừu đã bị mất, đơn độc, dễ bị ác thú rình rập nơi đồng không hoang vắng. Cậu không muốn con vật vô tội phải chịu những điều đó.
Thor chạy hộc tốc lên đỉnh gò và đưa mắt quét một vòng xa tít phía chân trời cho đến khi cậu phát hiện ra nó, ở rất xa, cách nhiều quả đồi: chú cừu đơn độc, có dấu màu đỏ trên lưng. Ðó là con cừu quậy nhất trong bầy. Tim cậu như muốn rớt ra ngoài khi nhận ra con cừu đã không chỉ bỏ đi, nơi nó đến, trong số tất cả mọi nơi, là ở phía tây, cánh rừng Darkwood.
Thor nuốt nước bọt. Darkwood là cấm địa—không chỉ đối với con cừu, mà ngay cả với con người. Nó nằm ngoài ranh giới của ngôi làng, và ngay từ khi chập chững bước đi, Thor đã hiểu rằng không được mạo hiểm để đến nơi đó. Cậu chưa bao giờ dám thử. Ði đến đó, theo truyền thuyết kể lại, sẽ cầm chắc cái chết, khu rừng đó bí ẩn và đầy dẫy những thú vật hung tợn.
Thor nhìn lên bầu trời đang tối dần, cân nhắc. Cậu không thể để mất con cừu. Cậu nghĩ nếu cậu đi nhanh thì sẽ lùa được nó về kịp trước khi trời tối.
Sau khi nhìn kỹ lại lần cuối, cậu quay người và chạy thục mạng về hướng tây, đến cánh rừng Darkwood, những đám mây dày đặc vần vũ trên đầu cậu. Tâm trạng nặng trĩu, nhưng đôi chân lại cứ thế đưa cậu đi. Cậu cảm thấy mình không còn đường quay lại, mặc dù rất muốn.
Giống như cậu đang dấn thân vào một cơn ác mộng.
Thor băng nhanh qua những ngọn đồi không nghỉ, tiến vào tán rừng Darkwood dày đặc. Ðường mòn kết thúc ngay tại nơi bắt đầu của khu rừng, cậu bắt đầu chạy vào lãnh địa bí ẩn, những chiếc lá mùa hè xào xạc dưới chân.
Ngay khi bước vào khu rừng cậu lập tức cảm giác bị nhấn chìm trong bóng tối, ánh sáng bị chặn bởi những cây thông cao chót vót ở bên trên. Nơi đây lạnh hơn, và khi cậu bước qua ranh giới để tiến vào khu rừng, cậu cảm thấy ớn lạnh. Không hẳn là vì bóng tối hay vì trời lạnh—là một thứ gì đó mà cậu không thể gọi tên. Ðó là một cảm giác….bị theo dõi.
Thor nhìn lên những cành cây cổ đại, xù xì với những thớ dầy dặn, đang kẽo kẹt đu đưa trong gió. Cậu đi chưa đến năm mươi bước vào khu rừng thì bắt đầu nghe thấy những tiếng động vật kỳ lạ. Cậu quay người lại nhưng hầu như không thể nhìn thấy lối vào lúc trước; cậu có cảm giác như không có đường ra. Cậu lưỡng lự.
Cánh rừng Darkwood nằm ở ngoại vi thị trấn và ngoài tầm hiểu biết của Thor, nó là một cái gì đó huyền ảo và bí ẩn. Bất kỳ kẻ chăn gia súc nào nếu từng để lạc mất một con cừu vào khu rừng đều không bao giờ dám mạo hiểm đi theo nó. Ngay cả cha cậu. Những câu chuyện về nơi này quá u ám và chưa bao giờ kết thúc.
Nhưng ngày hôm nay có điều gì đó khác lạ khiến Thor không còn quan tâm về những câu chuyện thêu dệt đó, khiến cậu vứt bỏ nỗi sợ hãi vào hư không. Một phần con người cậu thúc giục cậu vượt qua ranh giới đó, đi càng xa nhà càng tốt, và để mặc cơn gió cuộc đời cuốn cậu đi đến bất cứ đâu.
Cậu tiến thêm xa hơn chút nữa, rồi dừng lại, chần chừ không biết phải đi đường nào. Cậu để ý các dấu vết, những cành cây bị giẫm cong tại nơi mà con cừu đi qua, cậu rẽ về lối đó. Sau một hồi, cậu lại rẽ tiếp.
Thêm một giờ nữa trôi qua và cậu bị lạc lối trong vô vọng. Cậu cố nhớ lại phương hướng mà cậu đến lúc trước—nhưng cậu không chắc chắn. Một cảm giác nôn nao dâng lên trong lòng, nhưng cậu quyết định cách duy nhất để thoát ra là tiến về phía trước, do đó cậu đi tiếp.
Trong khoảng không, Thor phát hiện một tia sáng mặt trời, rồi tiến về phía đó. Cậu thấy mình đang đứng trước một khoảng rừng thưa nhỏ, cậu dừng lại ở ngoài rìa, đứng như trời trồng—cậu không dám tin những gì đang diễn ra trước mặt.
Có một người đang đứng ngay ở phía đó, quay lưng về phía Thor, ông ta mặc bộ áo choàng dài bằng vải sa tanh màu xanh lam. Không, đó không hề là một người bình thường—giác quan của cậu mách bảo dù vẫn đứng tận đây. Ông ta có gì đó khác biệt. Có lẽ, ông ta là một Pháp sư. Ông ta đứng ngay ngắn và trông cao lớn, đầu đội một chiếc mũ trùm, đứng yên bất động, như thể ông ta chả quan tâm gì đến thế giới xung quanh.
Thor luống cuống không biết nên làm gì. Cậu đã từng nghe về các Pháp sư, nhưng chưa từng được gặp họ. Từ các dấu hiệu trên áo choàng của ông ta, y phục dát vàng tinh xảo, điều này cho thấy ông ta không đơn thuần chỉ là một Pháp sư bình thường: đó là những dấu hiệu của hoàng gia, của Triều đình. Thor không hiểu. Một Pháp sư hoàng gia làm gì ở đây?
Sau những khoảnh khắc dường như như vô tận đó, vị Pháp sư từ từ quay lại đối mặt cậu. Khi ông ta quay lại, Thor nhận ra khuôn mặt đó. Cậu cảm thấy tim như ngừng đập. Ðó là một trong những người nổi tiếng nhất vương quốc: vị Pháp sư riêng của Nhà vua. Argon, cố vấn cho các vị vua Tây Vương quốc trong nhiều thế kỷ. Ông ta đang làm gì ở đây, một nơi cách xa hoàng cung, giữa khu rừng Darkwood,