"Dừng lại," anh ta ra lệnh.
Thor dừng lại, thở hổn hển, kiềm chế nỗi phấn khích một cách khó khăn.
"Anh … không … hiểu," cậu thở gấp, vừa thở vừa nói, "Tôi phải vào bên trong. Tôi đến muộn."
"Muộn để làm gì?"
"Cho cuộc tuyển chọn."
Người lính gác, có dáng người lùn, nặng cân, da mặt rỗ, quay lại và nhìn những người khác, họ nhìn lại một cách nhẫn tâm. Hắn ta quay lại và dò xét Thor bằng cái nhìn miệt thị.
"Các tân binh đã được đưa vào cách đây vài giờ rồi, bằng xe chở quân của hoàng gia. Nếu ngươi không được mời thì ngươi không thể vào trong đó."
"Nhưng tôi phải vào bằng được—"
Người lính canh đưa tay ra nắm lấy áo Thor.
"Mày không hiểu hả, thằng nhóc xấc xược. Sao mày dám cả gan đến nơi này và cố tìm cách vào trong đó? Xéo ngay trước khi tao xích mày lại."
Anh ta đẩy Thor, cậu ngã về phía sau vài thước.
Thor cảm thấy nhói nơi lồng ngực, ở vị trí tên lính gác đập vào – nhưng hơn hết, cậu nhói đau vì bị từ chối. Cậu bực tức. Cậu cố gắng tìm mọi cách đến đây không phải để rồi bị một tên lính gác đuổi đi như thế, thậm chí họ còn không thèm nhìn đến cậu. Cậu quyết tâm phải vào được bên trong.
Người lính gác quay lại phía đồng đội, Thor từ từ bước đi, cậu đi vòng theo chiều kim đồng hồ xung quanh tòa nhà hình tròn. Cậu đã có một kế hoạch. Cậu cứ đi đến khi khuất khỏi tầm mắt họ, bước đi thật chậm, rón rén đi dọc theo bức tường. Cậu kiểm tra lại để chắc chắn mấy tên lính gác không theo dõi cậu, sau đó tăng tốc độ chạy hết tốc lực. Khi chạy được nửa đường quanh tòa nhà, cậu phát hiện có một lối vào đấu trường—ở phía trên cao của bức tường có một khe hở hình vòm, bị chặn lại bởi các thanh ngang bằng sắt. Chỗ hở này bị mất thanh chắn. Cậu nghe thấy tiếng gầm, cậu đu mình lên trên mỏm đá, và quan sát.
Tim cậu đập nhanh hơn. Ðứng dàn ra bên trong sân tập hình tròn lớn là rất nhiều tân binh, bao gồm cả các anh cậu. Họ xếp hàng ngay ngắn, hướng mặt về phía khoảng chục hiệp sĩ Silver. Những cận thần của Nhà vua bước đi giữa họ, xem xét họ.
Một nhóm các tân binh khác đứng sang một bên, dưới sự quản thúc của một chiến binh, đang ném giáo vào một mục tiêu ở xa. Một trong số họ đã bắn trượt.
Thor cảm thấy như các mạch máu trong người bừng lên vì phẫn nộ. Cậu có thể bắn trúng mấy điểm đó. Cậu cũng giỏi như bọn họ. Chỉ vì cậu nhỏ tuổi hơn, nhỏ con hơn một chút xíu, thật là bất công khi loại cậu ra.
Ðột nhiên, Thor cảm thấy một bàn tay đặt trên lưng mình, kéo mạnh cậu về phía sau và ném cậu vào không trung. Cậu rơi xuống dưới đất, người co rúm lại.
Cậu nhìn lên thì thấy tên lính gác cửa khi nãy, đang nhìn cậu đầy giễu cợt.
“Tao đã bảo mày như nào hả thằng lỏi?”
Trước khi cậu kịp phản ứng, tên lính gác đã lấy đà rồi đá Thor một cú thật mạnh. Thor cảm thấy cú thúc rất mạnh vào xương sườn của mình khi tên lính canh lấy đà đá cậu thêm phát nữa.
Lần này, khi tên lính gác giơ chân lên định đá, Thor nắm lấy chân hắn; cậu kéo thật mạnh, làm hắn mất thăng bằng và kéo hắn ngã xuống.
Thor nhanh chóng tóm chân hắn. Cùng lúc đó, tên lính cũng tóm được chân cậu. Thor gườm hắn, cảm thấy bất ngờ vì những gì cậu vừa mới thể hiện. Ðối diện cậu, tên lính canh trừng mắt.
"Tao sẽ không chỉ xích cổ mày lại đâu," gã lính canh rít lên, "tao sẽ bắt mày phải trả giá. Không ai được phép động vào vệ binh của Nhà vua! Mày nên quên việc gia nhập Legion đi –chỗ của mày bây giờ là nhà ngục! Mày sẽ phải lấy làm hạnh phúc lắm nếu người ta có thể trông thấy mày thêm lần nào nữa!"
Người lính gác lôi ra một sợi dây xích với một cái cùm ở cuối. Hắn ta áp sát Thor, sự trả thù hiện rõ trên khuôn mặt hắn.
Tâm trí Thor rối bời. Cậu không thể để mình bị xích lại—nhưng cậu cũng không muốn đả thương một vệ binh của Nhà vua. Cậu phải nghĩ ra cách gì đó, thật nhanh.
Cậu nhớ đến cái ná của mình. Phản xạ của cậu là cầm lấy nó, đặt một hòn đá vào, nhắm vào mục tiêu, và bắn.
Viên đá bay xuyên qua không khí và đập vào chiếc cùm đang kẹp chặt trong tay tên lính gác; rồi nảy vào ngón tay gã lính gác. Hắn ta rụt tay lại và lắc lắc, đau đớn kêu la, sợi dây xích rơi xuông đất kêu loảng xoảng.
Người lính gác, quét qua Thor ánh nhìn chết chóc, rút gươm ra. Thanh gươm rút ra vang lên âm thanh khác biệt của kim loại.
"Ðó là sai lầm chết người của mày," hắn đe dọa một cách tàn ác, rồi lao vào cậu.
Thor không có lựa chọn; người đàn ông này sẽ không để cậu yên. Cậu đặt một hòn đá khác vào ná và bắn tiếp. Cậu cố tình ngắm— cậu không muốn giết gã lính gác, nhưng cậu phải ngăn hắn ta lại. Vì vậy, thay vì nhắm vào tim, vào mũi, mắt, hoặc đầu hắn ta, thì Thor nhắm vào một nơi mà cậu biết sẽ ngăn được hắn, nhưng không giết hắn.
Giữa hai chân tên lính gác.
Cậu bắn – chỉ dùng một phần sức lực, đủ để hạ gục gã này.
Ðó là một cú bắn hoàn hảo.
Tên lính canh đổ nhào xuống, làm rơi thanh kiếm, ôm chặt bộ hạ, ngã gục xuống đất rồi cuộn tròn như một quả bóng.
"Mày sẽ biết tay tao!" Hắn