Argon tiến lên ba bước, đưa tay ra, nắm lấy bàn tay đang buông xuống của Thor, và đặt nó lên vết thương. Ông giữ nó ở đó, ngả người, rồi nhắm mắt lại.
Thor cảm thấy một cảm giác ấm áp chạy dọc cánh tay mình. Trong tích tắc, máu dính trên tay đã khô lại, và cậu bắt đầu cảm thấy bớt đau đớn dần.
Cậu nhìn xuống và thật kỳ lạ: vết thương của cậu đã được chữa lành. Chỉ còn lại ba vết sẹo nơi móng vuốt của con quái vật cắt vào nhưng chúng đã khép miệng và trông như là đã qua vài ngày sau khi bị thương rồi. Máu cũng không chảy ra nữa.
Thor nhìn Argon đầy ngạc nhiên.
"Sao ngài làm được vậy?", Cậu hỏi.
Aargon mỉm cười
"Không, ta chẳng làm gì cả. Chính ngươi đã làm điều đó. Ta chỉ giúp ngươi điều khiển quyền năng của mình."
"Nhưng tôi không có khả năng trị bệnh," Thor đáp lại, giọng vô vọng.
"Không ư?" Argon trả lời.
"Tôi không hiểu. Không thể hiểu nổi," Thor đáp lại, mất dần kiên nhẫn. "Hãy nói cho tôi biết."
Argon nhìn đi chỗ khác.
"Có những điều ngươi phải học hỏi dần."
Thor nghĩ vẩn vơ.
"Như vậy là tôi có thể gia nhập đội quân Legion của Nhà vua phải không?" Cậu hỏi, giọng hứng khởi. "Hiển nhiên, nếu tôi có thể giết chết quái thú Sybold, thì có nghĩa tôi có thể đánh bại được những chàng trai khác."
"Chắc chắn ngươi có thể," ông ta trả lời.
"Nhưng họ đã chọn các anh của tôi chứ không chọn tôi."
"Các anh ngươi không thể giết chết con quái vật này."
Thor liếc nhìn lại, lòng suy nghĩ.
"Nhưng họ đã loại tôi. Làm sao tôi có thể tham gia cùng họ?"
"Từ khi nào người chiến binh cần có một lời mời?" Argon hỏi.
Lời nói của ông ta chìm đi. Thor thấy cơ thể mình đang nóng bừng.
"Ý ông là tôi nên tự trình diện? Dù không được mời? "
Argon mỉm cười.
"Ngươi tự tạo ra số phận của mình, chứ không phải kẻ khác."
Thor chớp mắt – khi mở mắt ra đã thấy Argon lại đã biến mất.
Thor quay lại, nhìn khắp mọi hướng tìm kiếm, nhưng không thấy bóng dáng ông ta.
"Ở đây này!" Một giọng nói vang lên.
Thor quay lại và thấy một tảng đá khổng lồ trước mặt mình. Cậu cảm nhận được giọng nói vang lên ở trên đầu, rồi ngay lập tức cậu trèo lên tảng đá lớn.
Cậu trèo lên đến đỉnh, vô cùng bối rối vì không hề thấy bóng dáng của Argon.
Mặc dù vậy, từ vị trí này, cậu có thể nhìn thấy phía trên những ngọn cây trong khu rừng Darkwood. Cậu thấy nơi tận cùng của Darkwood, thấy mặt trời thứ hai khuất dần trong sắc xanh thăm thẳm, và xa xa là con đường dẫn đến Kinh thành của Nhà vua.
“Ðó là con đường dành cho ngươi” giọng nói lại vang lên. “Nếu ngươi dám.”
Thor quay lại nhưng không thấy gì. Chỉ là một giọng nói, vang vọng. Nhưng cậu biết Argon đang ở đó, một nơi nào đó, thúc giục cậu. Trong tiềm thức cậu cảm thấy ông ta đã đúng.
Không một chút do dự, Thor trườn xuống khỏi tảng đá và bắt đầu băng qua khu rừng để ra đường lớn.
Chạy như bay đi tìm số phận của mình.
CHƯƠNG BA
Ðức vua MacGil—dáng vẻ chắc đậm với vòm ngực nở nang, bộ râu dày màu xám thật ăn nhập với mái tóc dài của ngài, thêm vào đó là vầng trán rộng điểm xuyết những vết hằn qua từng trận đánh—đứng trên thành lâu đài, cạnh bên là Nữ hoàng, quan sát lễ hội đang diễn ra trong những ngày này. Vùng đất hoàng tộc trải dài cùng với những chiến công vang dội của ngài, hướng về phía xa ngút tầm mắt, một thành phố phồn thịnh được bao bọc bởi lớp tường công sự xây bằng đá cổ xưa vững chãi. Kinh thành của Ðức vua. Ðược liên kết bởi hệ thống mê cung chằng chịt với những công trình xây bằng đá đủ mọi hình dạng và kích cỡ—là nơi cư ngụ của các chiến binh tinh nhuệ Silver, đội quân Legion, vệ binh, lính tập trung, người hầu cận, những con chiến mã, trại lính, kho đúc và chứa vũ khí—trong số này còn có hàng trăm nóc nhà của những thường dân chọn sinh sống bên trong tường thành của thành phố, xen lẫn hàng mẫu cỏ xanh mướt trải dài quanh đường phố là vườn hoa hoàng tộc, khu trung tâm buôn bán được lát bằng những phiến đá xanh, đài phun nước. Kinh thành của Ðức vua được nâng cấp và mở mang qua hàng thế kỷ bởi các bậc tiên vương trước ngài, và khi ngài tiếp quản ngai vàng, mọi thứ đều ở tột đỉnh vinh quang. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, nơi đây là thành trì an toàn nhất vùng Tây Vương quốc Nhẫn.
MacGil là vị vua được chúa trời ban phước khi ở bên cạnh mình luôn có những chiến binh trung thành và thiện chiến nhất mà bất kỳ vị vua nào đều mơ ước, không ai dám cả gan tấn công vương quốc của ngài. MacGil, vị vua đời thứ bẩy với lòng khoan dung và sự thông thái của mình, đã cai trị vương quốc trong sự phồn thịnh suốt ba mươi hai năm qua. Vùng lãnh thổ nơi ngài cai trị đã khởi sắc lên rất nhiều, quy mô quân đội tăng lên gấp đôi, mở rộng khu vực thành phố, đối xử công bằng với thường dân. Ngài còn được biết đến là vị vua hào phóng, chưa từng có thời kỳ nào mà sự ban thưởng, khích lệ rộng rãi đến như vậy kể từ khi ngài kế vị.
Nhưng trái với sự thịnh vượng và nhộn nhịp ban ngày ấy, MacGil biết rõ những gì làm ngài bận tâm khi đêm xuống, MacGil nhận ra rằng, trong chiều dài lịch sử của vương quốc,