Jonah nhún vai. “Khoảng vài tiếng một ngày” cậu ta nói giọng thân mật.
“Vài tiếng ư!? Cậu thật cừ!”
Cậu ta lại nhún vai. “Gọi là ÐƯỢC thôi, mình cho là vậy. Có rất nhiều người chơi tốt hơn. Nhưng mình hi vọng nó là cứu cánh để mình thoát khỏi nơi này”,
“Mình thì luôn muốn được chơi piano”, Caitlin nói.
“Vậy sao cậu không thử?”
Cô định nói, Mình chưa từng có cây đàn piano nào, nhưng kiềm chế được. Thay vào đó, cô nhún vai và quay lại nhìn vào khay thức ăn của mình.
“Cậu không cần phải có một cây piano cho riêng mình”, Jonah nói.
Cô nhìn lên, giật mình khi cậu ta đọc được suy nghĩ của mình.
“Có một phòng tập kịch ở trong trường. Trong những thứ tồi tệ ở đây, ít nhất cũng có vài điều khá khẩm. Họ sẽ dạy chúng ta miễn phí. Tất cả những gì cậu phải làm là đăng ký”.
Caitlin trợn tròn mắt.
“Thật sao?”
“Mẫu giấy đăng ký ở bên ngoài phòng học nhạc. Hãy đến hỏi Cô Lennox. Nói với cô ấy cậu là bạn của mình”.
Bạn. Caitlin thích thú khi nghe thấy từ này phát ra. Cô từ từ nhấm nháp nỗi vui sướng đang trào dâng trong lòng.
Cô mỉm cười rạng rỡ. Ánh mắt họ chạm vào nhau trong một khoảnh khắc.
Nhìn lại đôi mắt xanh, với ánh nhìn rạng rỡ lần nữa, cô cảm giác trong lòng như thiêu đốt và muốn hỏi cậu ta hàng triệu câu hỏi: Cậu có bạn gái chưa? Tại sao cậu đối xử tốt với mình như vậy? Cậu thực sự có cảm tình với mình không?
Nhưng, đổi lại, lưỡi cô cứng đờ và chẳng thốt ra được câu nào.
Sợ thời gian nói chuyện cùng nhau sẽ sớm kết thúc. Cô nghĩ nhanh trong đầu một vài điều để hỏi cậu ta với mục đích kéo dài câu chuyện. Cố gắng nghĩ ra điều gì đó có thể giúp cô gặp lại cậu ta lần nữa. Nhưng cô cảm thấy hồi hộp và cứng người.
Cuối cùng cô cũng mở lời, ngay khi định làm điều đó, thì tiếng chuông vang lên.
Căn phòng trở lên huyên náo kèm theo sự vội vã, còn Jonah đứng đó, vẫn ôm khư khư cây đàn viola của mình.
“Mình trễ giờ mất”, Cậu ta vừa nói vừa nhanh tay thu dọn khay thức ăn của mình.
Cậu ta ngó khay thức ăn của cô và mở lời. “Mình dọn khay giúp cậu nhé?”
Cô nhìn xuống, nhận ra mình bỏ quên khay thức ăn, lắc đầu từ chối.
“VẬY THÔI”, cậu ta nói.
Cậu ta đứng đó, bỗng dưng thấy bối rối, không biết nói thêm điều gì.
“Vậy…hẹn gặp cậu sau nhé”.
“Gặp lại sau”. Cô trả lời ngập ngừng, giọng thì thầm như gió thoảng.
*
Ngày đầu tiên đến trường rồi cũng kết thúc, Cailin thấy phấn chấn khi cảm nhận những tia nắng ấm áp vương vất chiếu vào trong tòa nhà, một buổi chiều Tháng ba. Mặc dầu những cơn gió thổi qua vẫn mạnh, cô không còn cảm giác lạnh lẽo nữa. Dẫu tất cả tụi học sinh xung quanh vẫn đang la hét khi chúng ùa ra bên ngoài, cô không còn cảm thấy bị quấy rầy bởi những thanh âm đó nữa. Cô cảm thấy trong lòng phấn chấn và tự tại. Buổi học còn lại trong ngày trôi qua trong nỗi buồn chán. Cô thậm chí còn không nhớ nổi dù chỉ một cái tên của giáo viên mới.
Cô không ngừng nghĩ về Jonah
Cô tự hỏi liệu mình có hành xử giống như một kẻ ngốc lúc ở quán ăn không. Cô nói chuyện không được tự nhiên cho lắm. Thậm chí còn chưa kịp hỏi gì nhiều về cậu ta. Tất cả những gì cô kịp hỏi là về cây đàn viola chết tiệt đó. Nhẽ ra cô nên hỏi cậu ta sống ở đâu, đến từ nơi nào, trường đại học nào cậu ta sẽ nộp đơn vào.
Quan trọng nhất là không biết cậu ta có bạn gái chưa. Mẫu người như cậu ta chắc phải hẹn hò đôi ba người rồi.
Ðúng lúc đó, một cô gái người Châu Mỹ Latin ăn vận thời thượng lướt qua Caitlin. Caitlin nhìn cô ta một lượt từ trên xuống dưới khi cô ta ngang qua, trong giây lát cô tự hỏi liệu cô ta có phải mẫu người cậu ta thích.
Cailin rẽ xuống phố 134, bỗng chốc, quên biến mình phải đi đường nào. Trước kia cô chưa bao giờ phải đi bộ từ trường về nhà, và giờ đây, cô không nhớ nổi căn hộ mới của mình ở đâu nữa. Cô đứng đó nơi góc phố, mất phương hướng. Những đám mây giăng kín bầu trời kèm theo một cơn gió mạnh ào đến, bỗng dưng cảm giác lạnh lẽo lại ùa về trong cô.
“Này, cô em!”
Caitlin quay sang, và thấy mình đang đứng trước một quán rượu ở một góc phố tồi tàn. Bốn gã đàn ông điệu bộ nhếch nhác ngồi trên những chiếc ghế nhựa dựng trước quán rượu, thản nhiên đón nhận cái lạnh giá, nhe răng cười hềnh hệch với cô như thể muốn ăn tươi nuốt sống.
“Lại đây nào, bé yêu!” tiếng cợt nhả cất lên từ một người đàn ông khác.
Cô nhớ ra rồi.
Phố 132. Khu đó mới đúng.
Cô nhanh chóng quay lại và bước vội tới con phố ở phía khác. Chốc chốc quay đầu lại xem những gã đó có đi theo mình không. May mắn thay, bọn chúng không bám theo cô.
Cơn gió lạnh tạt qua hai bên má làm cô chợt bừng tỉnh, sự thực phũ phàng của khu phố mới chuyển đến nhấn chìm tâm trạng cô. Cô nhìn quanh những chiếc ô tô bỏ hoang, những bức tường loang lổ sơn vẽ graffiti, hàng rào dây thép