Chào mừng đến trường công New York, Caitlin nghĩ. Quả là hay ho.
Cô cũng nhẩm tính luôn ngày tốt nghiệp rồi.
*
Tất cả các giảng đường đều rộng lớn nhất mà cô từng thấy. Cô không tượng tưởng nổi bao nhiêu người mới trật kín được nơi này, nhưng nếu có thể nhồi nhét tụi học sinh đứng sát vai, chen chúc nhau. Chắc phải chứa được hàng nghìn đứa trong những giảng đường như này, biển người chen chúc kéo dài bất tận. Sự ồn ào ở đây còn kinh khủng hơn, tiếng ồn ào vang vọng vào các bức tường rồi bật lại, âm thanh trở nên đặc quánh. Cô muốn bịt chặt tai lại, nhưng thậm chí chẳng có đủ khoảng không để mà nhấc nổi tay lên. Cô cảm thấy thật tù túng.
Tiếng chuông vang lên, sức nóng cũng dường như cũng tăng theo.
Trễ mất rồi.
Cô nhìn lướt qua tấm thẻ phòng học lần nữa và cuối cùng từ khoảng cách này cô cũng nhận thấy căn phòng đó. Cô cố gắng chen lấn qua biển người đang chen chúc nhau, nhưng chẳng có khoảng không nào có thể len qua được. Cuối cùng, sau những nỗ lực bất thành, cô nhận ra mình phải hành động quyết liệt hơn. Cô bắt đầu dùng khuỷa tay để tạo đà chen lấn. Cố gắng lách qua từng người, rồi cô cũng vượt qua được tất cả tụi học sinh, băng qua hội trường rộng lớn, và đẩy cánh cửa nặng nề vào trong lớp học của mình.
Cô gắng chấn tĩnh lại để đối phó với những ánh nhìn khi mà cô, một cô gái mới đến, đi học trễ. Cô tưởng tượng giáo viên sẽ trách phạt mình vì tội làm gián đoạn giờ học yên tĩnh của lớp. Nhưng thật bất ngờ khi cô nhận ra rằng nó không hề giống với suy nghĩ của mình chút nào. Phòng học, được thiết kế cho ba mươi người nhưng phải có đến năm mươi người nhồi nhét trong đó. Có những đứa đang yên vị trên ghế, những đứa khác thì nhởn nhơ ở lối đi giữa lớp, la hét và quát tháo lẫn nhau. Khung cảnh thật là lộn xộn.
Chuông báo đã vang lên từ năm phút trước rồi, mà chưa thấy giáo viên, có mái tóc bù xù, đi kèm bộ com lê nhăn nhúm, bắt đầu vào tiết học. Anh ta thậm chí còn ngồi vắt chân lên bàn, nhẩn nha đọc báo, mặc xác lũ học sinh.
Catilin bước tới chỗ anh ta và đặt tấm thẻ học sinh lên bàn. Cô đứng đó, đợi chờ anh ta ngước lên, nhưng chẳng có động tĩnh gì từ anh ta cả.
Cuối cùng cô hắng giọng.
“Thưa thầy”.
Anh ta uể oải đặt tờ báo xuống.
“Em là Caitlin Paine. Học sinh mới chuyển đến. Em đến để nhận lớp”.
“Tôi chỉ là trợ giảng” anh ta đáp lại, rồi tiếp tục đưa báo lên đọc, bỏ mặc cô đứng chết chân.
Cô đứng đó, tâm trạng rối bời.
“Vậy”, cô hỏi, “…anh không phải giáo viên phụ trách sao?”
“Thầy giáo sẽ quay lại lớp vào thứ Hai”, giọng anh ta cáu bẳn. “Ông ấy sẽ xử lý việc này”.
Nhận ra cuộc nói chuyện đã kết thúc, Caitlin cầm lại tấm thẻ học sinh.
Cô quay lại và nhìn xuống lớp. Cảnh mất trật tự vẫn không ngừng tiếp diễn. Nếu có điều gì gọi là an ủi, có lẽ là việc cô không bị ai xăm soi. Chẳng đứa nào thèm quan tâm đến sự có mặt của cô, dù chỉ là cái liếc mắt.
Còn nữa là cảm giác bất an, khi mà cô chiếu mắt khắp căn phòng chật cứng người này, dường như chẳng còn chỗ trống để ngồi.
Cô tự trấn an, tay ôm khư khư cuốn nhật ký, bước rụt rè xuống lối đi của lớp học, ngập ngừng một lúc rồi chen chân qua chỗ tụi học sinh ngang ngược đang la hét ỏm tỏi. Khi xuống đến phía cuối lớp, cô có thể bao quát trọn căn phòng.
Chẳng còn lấy một chỗ trống.
Cô đứng đó, như một đứa ngốc và cảm giác những đứa khác bắt đầu chú ý đến mình, không biết làm sao cho phải. Chắc chắn là cô không muốn đứng chôn chân như này, và thầy giáo trợ giảng cũng chẳng thèm ngó nghiêng đến tình trạng của cô lúc này. Cô quay người nhìn lại lần nữa, tìm kiếm trong vô vọng.
Cô nghe thấy tiếng cười phát ra cách lối đi vài bước, cảm nhận rõ ràng chúng đang nhắm đến mình. Cô ăn vận không giống tụi học sinh ở đây, và trông cô khác hẳn bọn chúng. Hai má cô đỏ rần khi biết mình bắt đầu bị chú ý.
Chỉ đến khi cô chuẩn bị tâm lý bước ra khỏi lớp, thậm chí ra khỏi trường này, thì nghe thấy một giọng nói vọng đến.
“Ở đây này”.
Cô quay người lại.
Ở dãy dưới cùng, phía mé cửa sổ, là một cậu trai cao nghều đứng lên ở chỗ bàn của cậu ta.
“Ngồi đây này”, cậu ta nói. “Không sao đâu”.
Căn phòng yên ắng đôi chút khi những đứa khác chờ cô phản ứng.
Cô bước tới chỗ cậu ta. Tránh né, không dám nhìn trực diện vào mắt—một cậu trai với đôi mắt to màu xanh lam, ánh mắt rạng ngời—nhưng cô không cưỡng lại được.
Cậu ta quả có sức hút lạ thường. Một nam sinh có làn da ôliu mịn màng—cô không đoán được cậu ta là dân Da đen, Tây Ban Nha, Da trắng, hay người lai nữa—nhưng cô không thể ngừng chú ý làn da mềm mại và mịn màng đó, đường nét đẹp đẽ từ chiếc quai hàm như tạc tượng của cậu ta; mái tóc nâu ngắn, dáng vẻ dong dỏng. Có nét gì đó đầy cuốn hút từ cậu ta, khác hẳn mọi thứ nơi này. Với dáng vẻ thư sinh mong manh, cậu ấy giống như một anh chàng nghệ sĩ.
Cô bị cuốn hút mạnh mẽ bởi một chàng trai, điều không thường thấy ở cô. Cô từng chứng